xíng lù nán
唐代大诗人李白的这首《行路难》以它深沉的情感和优美的语言流传千古。全诗如下:
jīn zūn qīng jiǔ dǒu shí qiān
金樽清酒斗十千
yù pán zhēn xiū shí wàn qián
玉盘珍馐值万钱
xiōng jīn yùn niàng chóu wú fǎn
胸襟酝酿愁无返
zhí bǎ píng huái guài jìn tiān
直把平怀怪近天
xíng lù nán
行路难
xíng lù nán
行路难
huí shǒu wàng gù xiāng
回首望故乡
cháng tú duō kùn kùn
长途多困顿
dú lì wú rén yǔ
独立无人语
shuí jiàn zhào qīng tiān
谁见照青天
zhōng yǒu wàn lǐ xīn
心中万里心
míng yuè shēng gāo gé
明月生高阁
fēi quán luò qīng liú
飞泉落清流
yīng xióng wèi bào shēn
英雄未报身
zòng yǐn hǎi bīn bié
纵饮海滨别
lǚ yóu hé rì miǎn
旅游何日免
fēng yǔ zài qián lù
风雨在前路
qīng shān wài
青山外
bái yún jiān
白云间
zhēng chē céng jì mèng
征车曾寄梦
gù guó shù qiān shān
故国数千山
cǐ qù zhōng shān lù
此去中山路
jīn zhāng wèi dé hái
金章未得还
wú rén wèn jìn tōng
无人问尽通
zhǐ yǒu gū chéng què
只有孤城阙
zhōng yǒu shuāng xīn shòu
中有双心受
zhēng chē céng jì mèng
征车曾寄梦
gù guó shù qiān shān
故国数千山
cǐ qù zhōng shān lù
此去中山路
jīn zhāng wèi dé hái
金章未得还
这首诗通过描述行路的艰难,抒发了作者内心的苦闷与迷茫。诗中充满了对未来的不确定性和对现实困境的无奈,同时也体现了诗人不屈服于命运的精神。